Thoắt cái lớp đào tạo huấn luyện viên đã đi được quá nửa chặng đường. Giảng viên suy nghĩ mãi cách làm thế nào để kiến thức có thể thấm nhuần vào các bạn. Thi trắc nghiệm thì quá dễ mà viết tự luận cũng thường. Nghĩ tới nghĩ lui giảng viên quyết định tổ chức thi chạy bàn cho vừa sức
Thi chạy bàn là đặc sản của SV trường y. Khẩu quyết thi chạy bàn là cái gì buông được thì buông. Đọc câu hỏi mà không biết trả lời thì dứt khoát nhảy qua câu tiếp theo luôn. Không nên do dự. Khi nào dư thời gian mới quành lại. Nếu không quành lại kịp thì chuông reo cũng phải đứng lên di chuyển nhanh sang trạm khác.

Nghe đơn giản ghê, mà làm cực kỳ khó. Vì chúng ta cứ hay luyến tiếc những thứ còn dang dở, mong muốn mọi thứ hoàn hảo theo ý mình. Không buông được.
Có lẽ đó là cũng là một trong những lý do khiến cho phần thi chạy bàn luôn để lại trong các SV trường y những cảm xúc rất đặc biệt. Không chỉ là sự hồi hộp, căng thẳng của một kỳ thi mà còn cả những day dứt luyến tiếc, và xa hơn nữa là chấp nhận buông xả để được thanh thản.
Mình quan sát các bạn HLV thi và chợt nhận ra rằng mặc dù đây là bài thi về y học (chính xác là yoga dưới góc nhìn y học hiện đại), nhưng cách thi cũng mang đậm tinh thần yoga, mà cụ thể là Karma yoga. Cái gì làm xong rồi thì ghi nhận và buông bỏ nó đi.
Chúc các bạn một ngày buông xả!
—
BG 2.48
Be steadfast in the performance of your duty, O Arjun, abandoning attachment to success and failure. Such equanimity is called Yoga.
Kiên định trong sự thực hiện nhiệm vụ, hỡi Arjun, sự tự do khỏi vướng mắc vào thành công và thất bại. Sự thanh thản đó gọi là Yoga.
