
Bạn nhân viên văn phòng cảm thấy gần đây cái lưng của mình không ổn lắm, hình như nó ngày càng yếu đi, tần suất các cơn nhức mỏi ngày càng nhiều. Nhưng công việc bận rộn, bạn không có thời gian để tâm đến sức khỏe, cũng ỷ y vì tuổi mình còn trẻ.
Mỗi khi nhức mỏi bạn chỉ xoa bóp sơ sơ rồi đứng lên vặn vẹo vài cái gọi là. Rồi một hôm nó đau đến khó chịu, không thể làm việc nổi, bạn đành xin nghỉ phép để đến bệnh viện. Bác sĩ chụp X-quang và kết luận bạn bị gai đốt sống thắt lưng. Bác sĩ nói không có gì nguy hiểm. Điều trị cũng đơn giản. Chỉ cần uống thuốc giảm đau, thuốc giãn cơ và tập vật lý trị liệu vài hôm là ổn. Bạn nhanh chóng hết đau và quay trở lại với cuộc sống bình thường.
Chẳng bao lâu sau, cơn đau quay lại, lần này đau nặng hơn trước, bạn lại tiếp tục uống thuốc và vật lý trị liệu. Bạn lờ mờ nhận ra có điều gì không ổn. Cứ hết thuốc thì bệnh lại tái phát nặng hơn. Sức khỏe giảm sút, công việc bị ảnh hưởng. Tâm trạng của bạn trở nên nhạy cảm, sao lại xui xẻo như vậy, đang tuổi đôi mươi mà đau ốm như người già, liệu mình có bị tàn tật sớm không v.v…
Bạn đi làm xa nhà và sống một mình, lúc đau bệnh không có ai chăm sóc, ba mẹ ở quê đã lớn tuổi, bạn không muốn làm ông bà lo lắng. Nghĩ đến hoàn cảnh của bản thân, bạn bắt đầu nghiêm túc tìm cách cải thiện.
Bạn quyết định đi tập yoga vì nghe nói yoga có thể giúp giảm đau và tăng cường sức khỏe. Trong buổi tư vấn, mình hỏi bạn nguyên nhân của cơn đau nằm ở đâu, bạn trả lời “do cái gai”. Mình hỏi lại: “Em chắc không?” Bạn ngạc nhiên và có chút bối rối. Mình cười và giải thích: “Không phải do cái gai mà là do cách nghĩ của em đó. Đến cuối khóa học em sẽ hiểu vì sao chị nói vậy” .
Bạn đi tập đều đặn 03 buổi/tuần, vui vẻ và hòa đồng với cả lớp, còn chịu khó tập thêm ở nhà theo chỉ định của mình. Bẵng đi một thời gian, cuối cùng cũng sắp đến ngày kết thúc khóa, bạn hớn hở khoe: “Chị ơi em hết đau lưng rồi. Mấy tuần nay em không thấy đau tái phát như mọi lần nữa”
Mình chúc mừng bạn rồi hỏi: “Vậy em có còn nghĩ em đau là do cái gai không?” Bạn khựng lại một giây.
Đây là khoảnh khắc quan trọng mà mình đã chờ đợi. Khoảnh khắc cần thiết để cái gai (và cả cơn đau, nếu sau này có tái phát) không còn khiến bạn khổ tâm nữa.
Mình hỏi tiếp: “Mấy tuần nay em chỉ tập, không uống thuốc, không làm gì đụng vô cái gai hết, vậy cái gai còn đó không?”
“Ơ dạ còn”, bạn ngập ngừng đáp
“Nếu cái gai vẫn còn thì tại sao em hết đau?”, mình tiếp tục truy hỏi
“Ơ ơ dạ … Dạ vậy là do em rồi ạ. Mấy tuần nay em điều chỉnh thói quen sinh hoạt như chị dặn, đổi cách ăn uống, ngủ nghỉ, tập luyện. Là do trước đây em không biết chăm sóc bản thân mà ra.”
Mình cười và gật đầu: “Em đã thấy ra nguyên nhân thực sự và biết cách vượt qua rồi đó”
Bạn cười toe toét.
Trong nụ cười của bạn, mình thấy mình của nhiều năm về trước.

Liệu sau này cơn đau của bạn ấy có tái phát không?
Có chứ! Cơn đau thì vẫn thế nhưng thái độ của bạn thì đã khác. Bạn đã nhạy với cơ thể hơn, biết cách tập để cải thiện sớm. Bạn cũng đã biết tự thay đổi chính mình nên cơn đau không khiến bạn khổ nữa. Mình mừng vì bạn ấy đã biết cách giảm đau thật sự.
Còn bạn thì sao, bạn có phiền não gì về sức khỏe của bản thân không?
Y sĩ YHCT Kiều Oanh
Tp.HCM, 27/03/2024
